Mưa
Tôi nghe lại một bài hát của Elvis Phương hát, vì trời đang mưa và mình cũng bỗng nhiên cô đơn lạ thường
Tôi đưa em sang sông, chiều xưa mưa rơi âm thầm
Để thấm ướt chiếc áo xanh, và đẫm ướt mái tóc em
Nếu xưa trời không mưa, đường vắng đâu cần tôi đưa
Chẳng lẻ chung một lối về mà nỡ quay mặt bước đi
Tôi đưa em sang sông, bàn tay nâng niu ân cần
Sợ bến đất lấm gót chân, sợ bến gió buốt trái tim
Nếu tôi đừng đưa em, thì chắc đôi mình không quen
Đừng bước chung một lối mòn, có đâu chiều nay tôi buồn
Rồi thời gian lặng lẽ trôi,
Đời tôi là cánh chim đi khắp phương trời
Mà đời em là ước mơ,
Đẹp muôn ngàn ý thơ, như ngóng trông chờ
Hôm nao em sang ngang, bằng xe hoa thay con thuyền?
Giờ phút cuối đến tiễn em, nhìn xác pháo vướng gót chân
Gót chân ngày xa xưa sợ lấm trong bùn khi mưa..
Nàng đã thay một lối về, quên cả người trong gió mưa
Đời tôi đến giờ chưa có được cái diễm phúc được trú mưa chung với một cô nàng mặc áo trắng nào, những cơn mưa của tôi thảm hại lạnh lẽo, có khi thì chạy trốn, có khi thì tắm mưa, có khi cũng được khô ráo nhìn qua cửa sổ thấy các cô bên kia đường vội vã vén tà áo chạy ngang đường, vải trắng tinh hằn lên vùng huyền thoại.
Giá như chỗ ấy có mái hiên, giá như tôi và cô ấy chung lối về, hẳn tôi sẽ nói
Chà, mưa đ gì mà to bạn nhỉ, hay là mình làm quen đi ?!
Hẳn là cô ấy sẽ gật đầu vì con người vốn hay gần nhau hơn khi cùng chung cảnh ngộ. Dưới cơn mưa là sự ướt át, bất lực, áo không đủ dày, da không đủ ấm để che đi cơn lạnh, tôi và cô nàng hẳn sẽ có chung một mái che để cần. Khi nước hắt qua mái hiên, chúng tôi co người tránh né, mà biết tránh đi đâu, chỉ còn cái hồn nhiên bất tận của tâm hồn, của ánh mắt, quần áo chúng tôi chẳng làm nên cao thấp, sự quan tâm của chúng tôi bỗng dưng bình đẳng lạ thường, chẳng còn học vấn, chẳng còn lời mẹ dặn, chẳng còn thành trì nào nữa, y như những đứa trẻ chúng tôi chỉ biết có một cơn mưa để chờ và trao đổi. Tiếng nói lẫn trong tiếng mưa, chúng tôi nhìn lẫn nhau khi răng va lập cập vì lạnh và sẽ cười phía bên kia, rồi lại cười mình
Nếu may mắn hơn nữa chúng tôi sẽ hiểu nhau trong thời khắc mong manh của tâm hồn chỉ để biết rằng mình cô đơn đến chừng nào trước thời tiết.
Hôm nay trời mưa ấy mà tôi lại chả có duyên, giọt lại giọt cứ tí tách bên hiên, buồn lại buồn cứ liên miên liên miên.
Buồn buồn tự nhiên lại mò vào đây. Bài này đúng tâm trạng của mình … 10 năm trước 🙂
Thời gian đúng là phũ thật.